GIẢI TOẢ THẮC MẮC VỀ PHẬT PHÁP
22/01/2018
ẨN TU GIỮA CHỢ ĐỜI
23/01/2018

CON MA HỌC TRÒ HAM HỌC

(Bài này trích ra từ cuốn sách “ Ý NGHĨA HOẰNG PHÁP & HỘ PHÁP” của Cư sĩ DIỆU ÂM DIỆU NGỘ).

 

Lúc tôi còn nhỏ, tôi thường kêu mẹ dẫn đi tiểu trong đêm vì tôi rất sợ bóng tối. Năm đó, tôi được 9 tuổi,  sau khi tôi đi xong thì mẹ tôi tự nhiên bị đau bụng nên kêu tôi đi vào nhà trước. Lúc đó, tôi không chịu nên đứng ở bên ngoài để chờ. Mẹ tôi lo cho tôi bị nhiễm lạnh và bị bệnh, nên bắt tôi phải đi vào nhà ngay. Sau đó, vì sợ mẹ la rầy nên tôi phải đành bấm bụng đi vào nhà một mình. Khi đi ngang qua phòng học thì bỗng nhiên tôi thấy có một con nhỏ học trò mặc đồng phục màu trắng, tóc cắt cum bê khoảng cỡ tuổi của tôi, nó đang quỳ ở trước tấm bảng đen. Lúc đó, vì không biết nó là ma nên tôi đi xăm xăm đến để hỏi nó tại sao vào nhà của tôi và tại sao quỳ ở đó để làm gì? Nhưng khi vừa đến gần nó thì tôi cảm thấy lạnh buốt cả người, toàn thân và tóc gáy bị dựng lên. Lúc đó, tôi hết hồn đứng khựng lại và nhìn thẳng vào mặt của nó, nhưng mặt của nó thì mờ mờ ảo ảo không rõ ràng. Lúc đó, tôi biết là mình đã gặp ma nên tôi hốt hoảng, run sợ và muốn bỏ chạy để kêu cứu, nhưng không hiểu tại sao tôi cứ đứng chết chân và miệng thì run lên cầm cập. Rất may là khi đó mẹ tôi cũng vừa vào tới, thấy tôi đứng chết chân nên mẹ tôi không hỏi han gì mà chỉ ẵm tôi lên thật nhanh và đưa vào giường để ngủ chung với mẹ tôi. Cả đêm hôm đó, tôi ôm mẹ tôi chặt cứng không dám rời ra. Lúc đó, thật tình tôi chỉ muốn khóc và hét thật lớn để cho đỡ sợ, nhưng lại không dám. Bởi tôi nhớ lại chị Hai tôi thường nói rằng: “Nếu gặp ma mà mình hét thì sẽ bị ma hốt hồn của mình đi, nhưng đến khi trời sáng nghe được tiếng gà gáy thì ma sẽ bỏ đi, lúc đó mình hét sẽ không sao”. Vì nhớ lại những lời nói của chị Hai nên tôi cố cắn răng chịu đựng để chờ cho tới sáng. (Thật ra thời gian đó, chị tôi hù tôi thôi chớ làm gì có chuyện ma hốt hồn).

Chờ đợi cả đêm rốt cuộc trời cũng hừng sáng, tiếng gà gáy cũng bắt đầu vang lên, thế là tôi khóc và hét thất thanh: “Có ma! Có ma!” không ngừng, khiến cho gia đình tôi ai nấy cũng hết hồn thức dậy và chạy lại hỏi tôi dồn dập: “Ma ở đâu? Ma ở đâu?”. Lúc đó, tôi chưa kịp nói gì thì mẹ tôi vội đè tôi xuống và bịt miệng không cho tôi nói gì. Tôi hoảng sợ đẩy mẹ tôi qua một bên và tiếp tục hét như một kẻ mất hồn. Bỗng nhiên, mẹ tôi tát vào miệng của tôi một cái đau như trời giáng. Lúc đó, tôi vừa sợ vừa giận và không hiểu tại sao mình lại bị mẹ đánh nên càng khóc tức tưởi hơn. Sau đó, mẹ tôi đè tôi xuống tát lia tát lịa và còn đòi đánh chết, nếu tôi không câm miệng. Trong lúc tôi bị mẹ tát lia tát lịa, vì quá sợ hãi và tức giận nên tôi nhìn thẳng vào mắt của mẹ và muốn nói cho mẹ tôi biết rằng là tôi ghét mẹ. Lúc đó, tôi bức xúc là tại sao mẹ tôi không chịu hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và tại sao tôi bị run sợ, mà mẹ tôi chỉ biết đánh và còn bắt tôi phải câm miệng? Nhưng trong lúc nhìn thẳng vào mắt của mẹ thì tôi mới biết là mẹ tôi đang khóc và trong ánh mắt của mẹ tôi chứa ẩn đầy lo sợ. Rồi không hiểu tại sao tôi lại ngừng hét và chỉ biết úp mặt xuống giường khóc nức nở. Trong lúc đó, anh chị em của tôi thì vẫn còn bao quanh sợ hãi và gạn hỏi dồn dập: “Ma ở đâu? Ở đâu có Ma?”. Sau đó, mẹ tôi la và nói: “Không có ma gì hết, nhà ở mà làm gì có ma, tại nó nằm mơ gặp ác mộng nên sợ hãi rồi la hét um sùm vậy thôi”. Lúc đó, tôi biết là mẹ tôi đang nói dối, nhưng tôi vẫn nằm im trùm mền kín đầu không nói năng chi cả. Nhưng rồi tự nhiên trong đầu của tôi chợt bật lên những câu hỏi: “Không lẽ mẹ mình đã biết trong nhà có ma từ lâu rồi? Nếu không thì tại sao mẹ không có hỏi mình chuyện gì đã xảy ra và tại sao mình run sợ? Không lẽ mẹ sợ mình nói ra sự thật thì sẽ làm cho anh chị em của mình sợ hãi, vì vậy mà mẹ đánh mình tới tấp không cho nói ra?”. Lúc đó, những suy nghĩ, thắc mắc và hình ảnh con ma học trò đó cứ dồn dập và luẩn quẩn rối bời ở trong tâm trí, khiến cho tôi nằm chết lịm như kẻ mất hồn. Sau đó, mẹ thấy tôi nằm im lặng không còn khóc nữa, nên mẹ tôi yên tâm đi lo cho anh chị em của tôi đi học. Sau khi lo xong mọi việc, mẹ tôi đến bên cạnh hỏi tôi: “Con có muốn đi học không?”. Lúc đó, vì vẫn còn giận mẹ nên tôi không phản ứng và cũng không trả lời chi cả. Mẹ tôi nói tiếp: “Mẹ chỉ hỏi vậy thôi chứ con nên tạm nghỉ ở nhà vài ngày đi, bao giờ hết sợ thì mới đi học lại”. Thật ra, lúc đó mẹ tôi chỉ hỏi vậy thôi, chứ hai má của tôi đã bị mẹ đánh bầm tím hết rồi làm sao mà đi học được. Cả ngày hôm đó tôi vừa giận, vừa sợ nên không ăn uống và cũng không bước xuống giường nửa bước. Mẹ tôi, mấy ngày đó, cũng bỏ buôn bán chỉ ở bên cạnh để lo cho tôi.

Sau lần gặp ma đó, cuộc sống của tôi không còn bình thường và hồn nhiên nữa. Vì mỗi ngày khi trời vừa sập tối thì tôi đều bồn chồn lo sợ và lúc nào cũng bám sát bên cạnh ba mẹ và anh chị em của tôi. Tôi cũng không còn dám uống nước về đêm nữa, vì lo uống nước nhiều rồi lỡ nửa đêm bị mắc tiểu thì chết. Tôi cũng không còn học giỏi như trước nữa, vì mỗi khi đi vào phòng học thấy tấm bảng đen thì tôi đều cảm giác như là nó đang quỳ ở đó, nên dù ba tôi có dạy gì tôi cũng không tập trung được.

Rồi thời gian trôi qua, đến năm 1975, gia đình tôi di tản vào Sài Gòn. Sau khi mọi chuyện được ổn định, có một hôm thấy mẹ đang rảnh nên tôi tới gần hỏi: “Mẹ! Bây giờ gia đình mình đã dọn vào Sài Gòn không còn ở Cam Ranh và căn nhà đó cũng không còn nữa, vậy mẹ hãy nói sự thật về con ma học trò đó cho con nghe đi”. Mẹ tôi ngạc nhiên quay qua hỏi: “Chuyện con ma nào?”. Tôi nói: “Là con ma học trò đó!”. Mẹ tôi nói: “Con đừng có nói bậy”. Tôi nói: “Con không có nói bậy mà con còn biết là mẹ đã gặp con ma học trò đó rồi”. Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao con dám khẳng định là mẹ đã gặp con ma đó qua rồi?”. Tôi nói: “Nếu mẹ không gặp nó qua, vậy thì tại sao đêm đó mẹ không hỏi con chuyện gì đã xảy ra và tại sao con run sợ? Nếu mẹ không gặp nó qua, vậy thì tại sao lúc đó mẹ ẵm con gấp rút rồi đưa vào giường để ngủ chung với mẹ? Nếu mẹ không gặp nó qua, vậy thì tại sao sáng hôm sau mẹ đánh con tới tấp và còn bắt con phải câm miệng không được nói gì?”.

Sau khi nghe tôi nói đến đây thì sắc mặt của mẹ tôi liền thay đổi. Tôi liền hỏi tiếp: “Có phải lúc đó mẹ sợ con nói ra trong nhà mình có ma, thì sẽ làm cho anh chị em của con sợ và không còn dám ở trong nhà nữa phải không mẹ?”. Lúc đó, mẹ tôi biết là không thể giấu tôi được nữa, nên mẹ ôm lấy tôi và nói: “Mẹ thật xin lỗi, năm đó đã đánh oan con”. Tôi nói: “Thật ra, lúc đó mẹ đánh con rất đúng”. Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi tại sao thì tôi trả lời rằng: “Thật ra, từ khi con gặp con ma đó thì cuộc sống của con đã bị thay đổi. Con không còn sống vui vẻ, hồn nhiên và thoải mái. Lúc nào con cũng bị sống trong lo âu và sợ hãi. Vì sống trong lo âu và sợ hãi nên con mới hiểu lúc đó mẹ đánh con là đúng. Nếu không thì anh chị em của con cũng sẽ bị sống trong lo âu và sợ hãi giống như con”. Mẹ tôi nói: “Thật ra mẹ hiểu, vì từ khi con gặp con ma đó thì con không còn vui đùa, ca hát về đêm và cũng không còn đánh thức mẹ dẫn con đi tiểu nữa”. Vì từ nhỏ tôi rất thích hát, chỉ khi nào bệnh nặng không hát nổi thì tôi mới im.

Sau đó, mẹ kể cho tôi nghe về chuyện con ma học trò đó. Mẹ tôi kể rằng: Sau khi gia đình tôi di tản từ Đà Nẵng vào Cam Ranh để lập nghiệp và căn nhà đó cất lên không được bao lâu, thì có một đêm mẹ tôi thấy có một con nhỏ học trò mặc đồng phục màu trắng, tóc cắt cum bê và quỳ ở trước tấm bảng đen ở trong phòng học. Lúc đó, mẹ tôi cũng như tôi, vì không biết nó là ma nên định tới gần để hỏi nó tại sao đêm khuya mà vào nhà tôi và quỳ ở đó để làm gì? Nhưng khi đến gần thì mẹ tôi mới biết thì ra nó là ma. Lúc đó, mẹ tôi cũng sợ lắm, nhưng qua một thời gian gặp được nó hoài nên mẹ tôi cũng quen đi. Không những vậy mà mẹ tôi còn thương nó như là con và còn đặt cho nó cái tên là Con ma học trò ham học”. Vì mỗi khi tấm bảng đen của nhà tôi dời về phía nào thì nó quỳ về phía đó và nó thường có mặt trong những đêm ba tôi dạy chúng tôi học bài. Sau đó, mẹ tôi kể tiếp: “Thật ra, mẹ đã khuyên nó nhiều lần là không nên để cho các con gặp được nó, nhưng không hiểu tại sao đêm đó con lại gặp được nó?”. Tôi liền hỏi mẹ: “Làm sao mẹ biết là đêm đó con gặp được nó?”. Mẹ tôi nói rằng: “Vì nó thường quỳ ở trước tấm bảng đen. Thêm vào, nếu con không gặp nó thì con đi vào phòng học và đứng chết chân ở đó để làm gì?”.

Sau đó, mẹ tôi kể thêm những chuyện ma mà mẹ tôi đã gặp qua trong đời và phân tích cho tôi hiểu về những hồn ma đó tội nghiệp như thế nào? (Số phần của mẹ tôi ngộ lắm, ở nhà nào cũng có ma). Mẹ tôi nói rằng: “Ma cũng giống như mình. Họ chỉ khác ở chỗ là không có mang thân người thôi. Một ngày nào đó khi mình chết đi mà không được siêu thoát, thì mình cũng bị làm ma vất vưởng, lạnh lẽo, cô đơn và đói khát giống như họ vậy. Và trong những hồn ma không được siêu thoát đó, có biết bao nhiêu là thân bằng quyến thuộc của mình”. Sau khi nghe mẹ tôi kể và giải thích về những hồn ma xong thì tôi vô cùng xúc động không cầm được nước mắt và cảm thấy thương xót họ vô cùng. Từ đó, tôi không còn sợ ma như trước nữa mà trong tâm của tôi lúc nào cũng mong cứu được họ.

Rồi thời gian trôi qua, mẹ tôi cũng qua đời. Tôi bắt đầu lo sợ và cảm thấy xót xa hơn, vì mỗi khi nghĩ đến: “Không biết mẹ của tôi bây giờ trôi dạt về đâu hay là đang làm ma lạnh lẽo, đói khát ở quanh đây?”. Càng nghĩ đến tôi càng đau thắt cả tâm cang, nhưng lúc đó tôi không biết phải làm gì. Điều mà tôi có thể làm được đó là mỗi ngày thầm niệm mẹ Quán Thế Âm và niệm Phật A Mi Đà gia hộ cho mẹ tôi mau được siêu thoát. Sau đó, tôi biết được một ngôi chùa và tìm đến để xin giúp cầu siêu cho mẹ tôi. Nhưng khi đến chùa thì có một vị ở chùa nói rằng: “Muốn cầu siêu cho mẹ thì phải có tiền mới làm lễ cầu siêu được”. Sau khi nghe vị này nói xong thì tôi liền về nhà để đi vay mượn vì lúc đó tôi không có đủ tiền. Cuối cùng, tôi đã gom đủ được 400 đô la đem đến chùa để làm lễ cầu siêu cho mẹ.

Sau khi làm lễ cầu siêu cho mẹ xong, tôi vẫn cảm thấy chưa được thỏa lòng, nhưng lúc đó tôi lại không biết mình phải làm gì. Rồi bỗng nhiên tôi chợt nhớ lại lúc tôi còn nhỏ, thường thấy mẹ tôi cầm ba cây nhang ra trước cửa nhà để thầm thì gì đó. Có một lần tôi thắc mắc hỏi mẹ làm như vậy để làm gì thì mẹ tôi nói rằng: “Mẹ đang cầu xin chư Phật”. Tôi liền hỏi tiếp: “Mẹ cầu xin chư Phật cái gì vậy mẹ?”. Lúc đó, mẹ tôi trả lời rằng: “Mẹ đang cầu xin chư Phật cho mẹ gánh hết tội lỗi của năm đứa con gái, mong là năm đứa con gái của mẹ sau này không bị đau khổ như mẹ vậy. Mẹ cũng cầu xin chư Phật gia hộ cho mười đời ông bà, cha mẹ cùng các vong hồn khuất mặt mau được siêu thoát”. Sau khi nghe mẹ tôi nói xong, thì tôi vô cùng xúc động và vội đi vào nhà vì tôi không muốn mẹ thấy tôi khóc. (Tôi nghĩ nhờ lòng chân thành cầu nguyện của mẹ tôi mà ngày nay chị em chúng tôi mới biết tu hành niệm Phật).

Sau khi nhớ lại những lời nói của mẹ tôi năm xưa, từ đó tôi bắt đầu niệm Phật nhiều hơn và làm mọi công đức và phước đức mà khả năng của tôi cho phép, để tối đến hồi hướng cho ông bà, cha mẹ và những vong hồn khuất mặt mau được siêu thoát. Rồi thời gian trôi qua, ba tôi cũng qua đời, tôi tiếp tục niệm Phật cầu siêu cho ông bà, cha mẹ,… Sau đó, tôi may mắn hiểu được câu Phật hiệu A Mi Đà cao siêu thù thắng. Từ đó, tôi không còn niệm mẹ Quán Thế Âm nữa mà tôi chỉ niệm A Mi Đà Phật. Tại sao? Vì khi tôi niệm A Mi Đà Phật là tôi đã niệm hết mười phương chư Phật và chư Bồ tát (vì mẹ Quán Thế Âm cũng là Phật). Thật ra, bao nhiêu năm niệm Phật tôi chỉ mong sao cho mười đời ông bà, cha mẹ và các vong hồn khuất mặt mau được siêu thoát là tôi mãn nguyện rồi. Còn về bản thân được vãng sanh hay không thì thật tình là tôi không dám nghĩ. Nhưng không ngờ sự niệm Phật cầu siêu bao nhiêu năm của tôi, cuối cùng lại là thành quả công phu tu hành của tôi, giúp cho tôi được nhất tâm tam muội. Thật ra, cũng nhờ thấy được bằng chứng niệm Phật vãng sanh mà tôi mới phát được cái tâm dũng mãnh thành Phật. Nhờ quyết tâm thành Phật mà tôi mới niệm được nhất tâm. Sau khi được nhất tâm tôi mới hiểu, thì ra mỗi một câu A Mi Đà Phật mà tôi đang tu niệm hằng ngày, đều có thể dung thông và thâu nhiếp được thần lực của mười phương chư Phật, chư Bồ Tát và đồng thời cũng chuyển hóa siêu độ được cho vô số vong linh trong mười phương thế giới.

Kính thưa quý bạn! Chỉ có câu Phật hiệu A Mi Đà và lòng chân thành của ta mới cứu được mười đời ông bà, cha mẹ và chúng sanh rốt ráo. Chỉ cần ta tu hành được vãng sanh thành Phật, thì sẽ cứu được vô lượng đời ông bà, cha mẹ và vô lượng chúng sanh đời đời, kiếp kiếp. Thật ra, không phải đợi đến khi thành Phật thì ta mới cứu được chúng sanh, mà ngay trong mỗi niệm A Mi Đà Phật là ta có thể chuyển hóa được tâm linh của chúng sanh trong mười phương thế giới. Đây là vạn lần chân thật. Xin quý bạn hãy tin sâu tu niệm Phật để tự cứu mình, cứu vô lượng đời ông bà, cha mẹ và cứu chúng sanh.

Kính thưa quý bạn! Xung quanh chúng ta lúc nào cũng có nhiều vong hồn khuất mặt, chẳng qua ta không thấy họ đó thôi. Trước kia, khi nghe mẹ tôi kể về những hồn ma bị sống vất vưởng, lạnh lẽo và cô đơn. Lúc đó tôi hiểu là hiểu vậy thôi, nhưng tôi vẫn không hiểu được họ sống vất vưởng, cô đơn và đau khổ như thế nào? Nhưng sau khi được nhất tâm, có nhiều lần thần thức của tôi tự nhiên xuất ra và bay đi khắp nơi, tôi vô tình gặp được nhiều hồn ma già trẻ và nam nữ họ đang bay đi lang thang khắp nơi bằng tư tưởng và chân không đụng đất. Có những hồn ma họ cứ bám chặt vào những thân cây, khe đá,… Tôi cũng thường thấy họ đau buồn và than khóc ở những gốc cây, những bờ hồ, góc phố, góc nhà,… Mỗi khi gặp được họ là tôi mừng lắm và đều đến gần để khuyên họ niệm Phật. Nhưng đạo lực của tôi còn quá kém, nên mới khuyên họ niệm Phật chưa được mấy câu thì thần thức của tôi đã trở về thân xác. Mỗi lần bị hụt hẫng nửa chừng như vậy thì tôi đều cảm thấy đau lòng và xót xa. Điều xót xa hơn là có những vong hồn thật là si mê điên đảo, họ thà chịu đau khổ chớ không chịu niệm Phật để được giải thoát.

Ở đây, tôi xin kể cho quý bạn nghe một câu chuyện bi thương trong những câu chuyện bi thương mà tôi đã chứng kiến được ở cõi âm. Tôi mong câu chuyện này có thể giúp quý bạn thức tỉnh và tin sâu tu niệm Phật để giải cứu mình. Có một lần, thần thức của tôi xuất ra và bay ngang qua một khu rừng vắng. Lúc đó, tôi thấy phía dưới có vong hồn của một con chó ghẻ lác, máu mủ đang tuôn chảy, nó đang giẫy giụa, đau đớn và hét la thảm thiết. Trong tâm thức của tôi lúc đó cho biết là nó đang trải qua giai đoạn biến dịch sanh tử. (Biến dịch sanh tử nghĩa là: Nếu chúng ta chết đi mà chưa được đầu thai liền, thì trong bảy lần bảy bốn mươi chín ngày đầu mới mất, cứ mỗi bảy ngày thì tình trạng chết và sự đau đớn đó lại tái diễn lại với ta một lần. Tức là nói ta phải bị trải qua bảy lần biến dịch sanh tử trong vòng bốn mươi chín ngày).

Ví dụ: Ta chết vì tự sát nhảy lầu, trong bốn mươi chín ngày đầu thì cứ bảy ngày ta lại thấy mình nhảy lầu một lần, như vậy gọi là biến dịch sanh tử. Thú vật khi chết đi cũng trải qua như vậy. Vì vậy, ở trong Phật giáo mới có chuyện tụng Kinh để cầu siêu và cúng thất trong bảy lần bảy bốn mươi chín ngày cho vong linh.

Bây giờ tôi xin trở lại câu chuyện. Lúc đó, tôi thấy vong hồn của con chó ghẻ lác đó đang giẫy giụa, đau đớn và hét la thảm thiết. Tôi liền đến gần để xem, thì thấy đầu của nó bị đập, cổ nó bị cắt nên máu mủ tuôn chảy và đôi mắt của nó tràn đầy sự thù hận, thật là dễ sợ. Lúc đó, tôi quá xúc động nên liền ôm lấy nó xiết chặt vào lòng và niệm Phật liên tục để cho nó bớt đau. Sau đó, tôi khuyên nó niệm Phật theo tôi thì sẽ được giải thoát và không còn bị đau khổ nữa. Trong thời gian ôm nó vào lòng, tôi cảm giác được máu mủ và nước mắt của nó chảy xuống ướt đẫm cả người tôi. Tôi cũng cảm giác được từng cơn đau đớn và giận dữ của nó. Niệm được một hồi thì tôi cảm giác được nỗi đau và lòng thù hận của nó từ từ được dịu xuống và tôi nghe được tiếng niệm Phật của nó. Nhiệm mầu thay! Nó vừa niệm Phật được vài câu thì hồn chó máu mủ của nó liền tiêu tan biến mất, chỉ còn lại hồn người bay bổng lên cao. Rồi tự nhiên tôi giật mình thức dậy.

Sau khi thức dậy, tôi vẫn còn cảm giác được sự đau đớn và máu mủ của nó còn đọng lại trong tôi, rồi bỗng nhiên nước mắt của tôi tuôn chảy hồi nào không hay biết. Nhờ mục kích được những cảnh đau khổ và thảm thương của chúng sanh mà tôi quyết tâm tu hành để được vãng sanh ngay trong đời này. Vì chỉ có thành Phật thì tôi mới có đủ thần lực và phân thân đi khắp mười phương để cứu hết ông bà, cha mẹ và chúng sanh mọi loài.

Kính thưa quý bạn! Tôi kể thêm phần này là mong quý bạn tin, xung quanh chúng ta lúc nào cũng có vô lượng chúng sanh vô hình đang đau khổ, khóc than và kêu van cầu cứu. Những chúng sanh đang kêu van cầu cứu đó là ai? Là thân bằng quyến thuộc của chúng ta. Xin quý bạn hãy mau giác ngộ tu hành niệm Phật để tự độ và độ tha. Nếu chúng ta không mau thức tỉnh thì sẽ bị đau khổ như họ vậy. Đó là chưa nói đến những chúng sanh đang bị đau khổ ở trong ba đường Địa ngục, Ngạ quỷ và Súc sanh. Xin quý bạn hãy suy nghĩ lại.